Đoạn thơ "Thì thầm" của Phùng Ngọc Hưng đã cho ta một cảm giác về sự tĩnh lặng của thiên nhiên. Tác giả đã sử dụng trí tưởng tượng phong phú để tạo nên những vần thơ mang âm điệu của bản hoà ca. Trong hai câu thơ đầ, tác giả đã sử dụng hình ảnh so sánh đẻ nói lên sự gần gũi của cành vật và thiên nhiên:
"Gió thì thầm với là
Lá thì thầm cùng cây"
Quả nhiên, những cảnh sắc của thien nhiên luôn khiến con người ta chình đắm trong giai điệu và âm thanh của núi rừng. Các hình ảnh thiên nhiên đều thì thầm, nói cho nhau nghe, hát cho nhau nghe để rồi tạo nên sự rộn rã tưng bừng của đất trời và cỏ cây. Và chính tác giả cũng như đang thì thầm với chính bản thân mình. Trong cả bài thơ, tác giả đã chỉ sử dụng nghệ thuật nhân hoá, đủ để thấy được một con người luôn nhạy cảm với thiên nhiên và cảnh vật.