BL
1, Chỉ đến lúc thân tàn lực kiệt, trả xác cho đời, Thị Kính mới được minh oan và được Đức Phật đón về miền vĩnh cửu, trong niềm xót thương, nuối tiếc của muôn người
+ Trả xác cho đời -> Giảm sự xót thương với sự ra đi của Thị Kính, đồng thời bày tỏ niềm trân
trọng với con người nhân đức.
+ Thân tàn lực kiệt -> Quá yếu ớt, thân tàn tạ, sức lực cạn kiệt.
+ Miền vĩnh cửu -> Miền cực lạc, giúp câu văn trở nên tinh tế, lịch thiệp.
2, Bác đã đi rồi sao, Bác ơi!
Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời
+ Đi -> Chỉ sự ra đi đầy nuối tiếc của bác với toàn thể người con đất Việt, vị lãnh tụ vĩ đại đời đời nhớ ơn người. Tránh cảm giác đau thương cho người đọc
3, Mẹ đã có tuổi rồi, chú ý gìn giữ sứ khỏe
+ Có tuổi -> Chỉ mẹ ngày một già yếu, biểu đạt một cách nhẹ nhàng.
4, Anh không nên ở đây nữa
+ Không nên ở đây -> Muốn nhân vật "anh" ở đây rời đi, biểu đạt 1 cách lịch sự, tránh thô tục
5, Đây là lớp học cho trẻ em khiếm thị
+ Khiếm thị -> Người mù, không thể thấy được ánh sáng. Biểu đạt một cách nhẹ nhàng và tế nhị, tránh gây cảm giác quá đau buồn, ghê sợ hay nặng nề, đồng thời tránh sự thô tục và thiếu lịch sự.