Một loài cây gắn bó nhất với tuổi học trò đó là cây phượng. Các bạn và em thường gọi đó là ông phượng già, đã chung sống ở mái trường từ rất lâu trước khi em học ở mái trường thân yêu này.
Ông phượng già được trồng ở góc trường ngay cạnh cổng trường em. Thân ông phượng to lớn, cao đến tầng hai của trường em. Lớp vỏ trên thân của ông phượng xám xịt và sần sùi. Dưới gốc, được nhà trường quét một lớp vôi trắng để bảo vệ gốc cây khỏi các loại vi khuẩn gây mốc. Nhưng lại càng làm cho em liên tưởng đến những chú giun trắng khổng lồ đang ngọ nguậy. Cành của ông phượng rất to và rắn chắc, luôn vươn ra như những cánh tay khổng lồ để che mát cho chúng em vào các giờ ra chơi. Những mảnh lá nhỏ li ti khiến những tia nắng bé nhỏ đi qua làm cho một khoản sân trường em rất đẹp. Theo em được biết, ông phượng đã gắn bó với trường đã được hơn 50 năm rồi. Vào mùa hè, ông phượng luôn báo hiệu cho chúng em bằng những bông hoa nở đỏ rực như lửa. Rất nhiều thứ cảm xúc của tuổi học trò được thể hiện dưới gốc cây bóng mát của ông phượng. Vui vẻ khi được gặp nhau sau những kì nghỉ dài hay khóc, buồn vào những ngày chia tay cuối cấp. Thường là nơi chúng em tụ tập, tán chuyện vào những giờ ra chơi vui vẻ. Ông phượng thật có ích.
Em yêu quý ông phượng lắm. Mỗi khi nhớ về mái trường thân yêu thì em sẽ nghĩ đến ông phượng đầu tiên. Ông đã trở thành một mảnh kí ức không thể nào quên trong tâm trí em.