Bài thơ Quê hương của Tế Hanh đã làm nổi bật hình ảnh đoàn thuyền ra khơi với 1 khí thế thật hào ứng. Khung cảnh ra khơi là một ngày đẹp trời với trời trọng, gió nhẹ. Nền thiên nhiên hiện trong trẻo, thơ mộng, đón những người dân chài ra đi cho một ngày mới bội thu. Bởi vậy cả con người lẫn thuyền chài đều mang trong mnhf một khí thế hăm hở, một sức sống mãnh liệt. So sánh con thuyền với "con tuấn mã" là một hình ảnh ấn tượng, độc đáo, thể hiện sự nhanh nhẹn, hình ảnh con thuyền lướt băng băng trên những ngọn sóng. Con thuyền như một con chiễn mã, con người đẹp đẽ như những chàng kị sí tài ba, chèo lái con thuyền, đè sóng, cưỡi gió ra khơi. Đặc biệt là hình ảnh cánh buồm thân quen nay được đưa vào thơ ca mang vẻ đẹp lãng mạn nhưng cũng căng tràn sức sống. Cánh buồm vô tri được người thi sĩ thôi hồn và trở nên đẹp đẽ lạ thường. Cánh buồm vô tri được người thi sĩ thổi hồn và trở nên đẹp đẽ lạ thường. Cánh buồm như mang then tâm hồn linh thiêng của cả làng chài. Con thuyền như tự "rướn" thân mình vươn ra biển lớ, hòa nhập vào với nắng và gió của biển khơi, góp sức nuôi sống làng chài. Cánh buồm ấy mang vóc dáng của một chàng lực sĩ rướn thân trắng, ưỡn căng lồng ngực mênh mông, hít một hơi dàu chủ đọng thu hết sóng gió bao la của biển khơi để bay lên, ngang tầm với không gian mênh mông của đại dương. Thật là những câu thơ tuyệt đẹp.